“Biết em lo lắng mà anh còn cười à?” Lâm Tú Quyên có chút không hài lòng nói.
“Chuyện này có gì mà phải lo, cái này không thành thì lại tiếp tục xem mắt người khác thôi.” Chẳng qua chỉ là một lần gặp mặt, không thể nào đã nảy sinh tình cảm sâu đậm được.
“Lúc chị Hồ đi, chị ấy cũng có nhắc với em chuyện này, chỉ không biết Mỹ Diễm nghĩ thế nào thôi.” Nghĩ đến đây, Lâm Tú Quyên không nhịn được nghĩ, nếu thật sự thành đôi, vậy sau này mình phải gọi Mỹ Diễm là chị dâu rồi.
“Vậy thì chắc phần lớn là thành rồi. Anh thấy điều kiện hai người cũng tương xứng, với lại mẹ với chị dâu trông cũng dễ tính. Chị ấy đã từng chịu thiệt thòi trong chuyện này, chắc sẽ càng chú trọng những điều này hơn.” Tạ Viễn Chí phân tích.
“Cảm giác chuyện này chưa có kết luận, trong lòng em cứ canh cánh mãi. Hay ngày mai anh cùng em qua nhà chị Hồ một chuyến đi, có câu trả lời rồi, em với họ đều có thể yên tâm.” Lâm Tú Quyên nói rồi bắt đầu suy nghĩ xem trong nhà còn có thứ gì phù hợp để mai mang qua nhà Hồ Mỹ Linh không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây