“Được, vậy lát nữa anh về nói với mẹ, tối chúng em lại qua ăn chực cơm, tiện thể bàn chuyện lên thành phố luôn.” Lâm Tú Quyên cười nói.
Có lẽ vì Lâm Tú Quyên không ra ngoài đi lại nhiều, nên cô cảm thấy Tết cũng chẳng khác gì những ngày thường. Tối về nhà họ Lâm, cô và Tạ Viễn Chí cuối cùng cũng thuyết phục được Lâm Ái Quốc cùng lên thành phố chơi vài hôm.
Tối nằm trên giường, Lâm Tú Quyên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nói: “Mai có đi thăm dì của anh không?” Mùng hai Tết thường là ngày về nhà ngoại, nhưng nhà họ Kiều bây giờ thà không về còn hơn.
“Sáng mai anh đạp xe qua một chuyến, đường không dễ đi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Lúc từ thành phố về anh đã chuẩn bị đồ đi chúc Tết nhà dì hai Kiều rồi.
“Ừm, em không đi, nhưng hai đứa Viễn Hướng thì anh vẫn nên hỏi một tiếng. Dù sao cũng là người thân duy nhất còn lại của các anh, anh không thể tự quyết định thay chúng được.” Giọng Lâm Tú Quyên nghiêm túc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây