“Đây là điều duy nhất anh có thể chia sẻ với em.” Gần đây nghe Lâm Văn Hải nói chân Tiền Ái Anh hay bị chuột rút, ngay cả mu bàn chân cũng bắt đầu sưng phù lên. Nghĩ đến sau này Lâm Tú Quyên cũng sẽ như vậy, Tạ Viễn Chí lại thấy xót xa.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Lâm Tú Quyên vừa thấy yên tâm, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến. Chẳng mấy chốc cô đã gục đầu vào vai Tạ Viễn Chí ngủ thiếp đi. Nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, mắt Tạ Viễn Chí lóe lên vẻ cưng chiều. Dường như từ khi mang thai, cô càng trở nên trẻ con hơn. Sự thay đổi này có phải chứng tỏ cô càng thêm tin tưởng và dựa dẫm vào anh không? Nghĩ đến khả năng này, nụ cười trên môi Tạ Viễn Chí càng thêm rạng rỡ.
Lúc Lâm Tú Quyên tỉnh dậy, ánh hoàng hôn màu cam đang chiếu qua cửa sổ rọi lên mặt cô. Cô dụi mắt, ý thức vẫn còn hơi mơ màng. Mãi đến khi nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã là năm rưỡi chiều, nhớ lại chuyện đã hẹn trước là tối sẽ sang nhà họ Lâm ăn cơm, cô vội vàng đứng dậy mặc áo khoác.
Lúc Tạ Viễn Chí đẩy cửa vào thì cô vừa mặc xong áo khoác. Thấy là anh, giọng cô có chút hờn dỗi: “Không phải đã nói tối sẽ về ăn cơm sao, sao không gọi em dậy sớm hơn?”
“Thời gian vẫn còn sớm, với lại thấy em ngủ ngon quá cũng không nỡ gọi em dậy. Đồ đạc anh đã dọn dẹp xong hết rồi, em thu dọn xong là chúng ta có thể qua đó.” Giọng Tạ Viễn Chí chậm rãi, khiến tâm trạng vốn còn hơi nóng nảy của Lâm Tú Quyên cũng từ từ dịu lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây