Cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nghe Tạ Viễn Chí nói, Tạ Viễn Đình ngược lại có chút ngượng ngùng: “Anh cả không cần tự trách đâu ạ, chúng em biết trước đây anh cả cũng không dễ dàng gì.”
Lâm Tú Quyên thấy vậy, không khỏi cong môi cười, rồi dịu dàng nói: “Viễn Đình ngoan quá, chị dâu hứa với các em sau này năm nào cũng sẽ có tiền mừng tuổi và quần áo mới. Những gì bạn nhỏ khác có, các em cũng phải có. Bây giờ không có việc gì thì ra ngoài chơi đi.” Giờ này là lúc các bạn nhỏ khoe quần áo mới với nhau, nên Lâm Tú Quyên không muốn làm mất thời gian của chúng.
“Vậy chị dâu, chúng em đi một vòng rồi về ngay.” Tạ Viễn Đình nói rồi kéo Tạ Viễn Hướng vẫn còn hơi miễn cưỡng rời đi. Cô bé nóng lòng muốn khoe bộ quần áo mới trên người, để những người trước đây từng chế nhạo chúng xem quần áo mới của chúng bây giờ đẹp đến nhường nào.
Mãi đến khi Tạ Viễn Hướng và Tạ Viễn Đình đi rồi, Tạ Viễn Chí vẫn cúi đầu. Lâm Tú Quyên bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, giọng dịu dàng: “Vẫn còn nghĩ chuyện vừa rồi à?”
“Ừm, trước đây anh cứ nghĩ mỗi tháng gửi hết tiền trợ cấp về là tốt nhất cho chúng nó rồi, bây giờ mới biết hóa ra lúc đó anh đã bỏ qua nhiều chuyện như vậy.” Nghĩ đến vẻ mặt của Tạ Viễn Đình lúc nhận bao lì xì, trong lòng Tạ Viễn Chí nhói lên một cái. Có lẽ còn nhiều chuyện hơn nữa, chỉ là chúng không nói cho anh biết mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây