Sáng hôm sau, lúc Lâm Tú Quyên tỉnh dậy, người bên cạnh đã không còn thấy đâu. Nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, má cô không khỏi từ từ nóng lên. Cô không biết Tạ Viễn Chí lại còn hiểu biết nhiều hơn cả cô, một “lão làng” chuyên nói chuyện bậy bạ.
Quan trọng là bản thân cô hình như cũng rất thích thú với những chuyện như vậy. Nghĩ đến đây, cô không khỏi ôm mặt, quả nhiên ăn uống và sắc dục là bản tính tự nhiên của con người sao?
Tạ Viễn Chí, người được thỏa mãn tối qua, sáng sớm đã dậy nấu bữa sáng, còn tiện tay nhặt luôn rau cỏ cần dùng cho bữa trưa.
Lúc Lâm Tú Quyên dậy thì Tạ Viễn Chí đã cho chân giò vào nồi rồi, cô có chút kinh ngạc: “Sớm thế đã bắt đầu hầm rồi à?”
“Chẳng phải em thích uống canh hầm lâu một chút sao, đến lúc đó uống nhiều một chút.” Nói rồi anh lại cho thêm một nắm củi vào bếp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây