Cất hết những phong bao lì xì này vào tủ, Lâm Tú Quyên mới nhớ ra một vấn đề: “Lì xì không phải đều cho trẻ con sao, sao lại chuẩn bị cho cả em nữa?” Lâm Tú Quyên của kiếp trước từ khi lên đại học, Tết đã không còn nhận được tiền lì xì nữa.
“Em là dâu mới, tuy cha mẹ anh không còn, nhưng những gì em đáng được hưởng thì vẫn phải có.” Ở quê, vợ chồng son lần đầu ăn Tết ở nhà chồng, nhà chồng đều sẽ cho con dâu tiền lì xì.
Tuy Tạ Viễn Chí biết cô không quan tâm đến phong bao lì xì này, nhưng anh không muốn để cô phải chịu thiệt thòi, người khác có thì cô đương nhiên cũng phải có.
Lâm Tú Quyên nhìn khuôn mặt bình thản của anh, trong đầu đột nhiên nhớ lại chuyện hôm đi tảo mộ. Cô đột nhiên có chút xót xa cho anh. Lúc này, bao nhiêu lời an ủi cũng đều trở nên vô nghĩa. Cô bước tới một bước, ôm anh từ phía sau, khẽ nói: “Nếu đứa bé trong bụng em là con trai, sau này anh nhất định sẽ là một người cha chồng được lòng con dâu.” Đương nhiên nếu là con gái, thì Tạ Viễn Chí nhất định sẽ là một người cha cuồng con gái.
Tạ Viễn Chí biết cô đang lo lắng điều gì, nên mới dùng những lời như vậy để đánh lạc hướng sự chú ý của mình. Anh cúi đầu, đặt tay lên bàn tay đang ôm eo mình, khẽ nói: “Tú Quyên, cha mẹ mất bao nhiêu năm rồi, anh không còn buồn nữa, nên em không cần lo cho anh đâu.” Trước đây không nói rõ là muốn nhân cơ hội để cô thương xót mình nhiều hơn, nhưng bây giờ cô đã mang thai, anh không muốn cô còn phải bận tâm vì những chuyện này nữa. Anh thật sự không còn buồn nữa, dù sao những ngày tháng khó khăn nhất cũng đã qua rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây