Lần này quần áo mới của cô bé là một chiếc áo bông màu đỏ. Cô bé ôm quần áo mới chạy đến trước mặt Lâm Tú Quyên, vui vẻ nói: “Chị dâu, cảm ơn chị đã chuẩn bị quần áo mới cho chúng em, em với anh hai đều rất thích.”
Lâm Tú Quyên xoa đầu cô bé: “Chị chỉ vẽ mẫu thôi, còn lại đều là anh cả em tìm người làm, em nên cảm ơn anh cả em mới phải.”
“Nếu không có mẫu vẽ của chị dâu, quần áo này không thể đẹp như vậy được, nên người đáng cảm ơn nhất chính là chị dâu.” Trước đây mỗi năm Tạ Viễn Chí cũng đều nhờ thím may quần áo mới cho cô bé và anh hai, nhưng lần nào thím cũng nghĩ họ còn cao lớn nữa, may rộng một chút có thể mặc được nhiều năm, nên rõ ràng là quần áo mới mà mặc vào lại vừa rộng vừa thùng thình, trông chẳng có chút thẩm mỹ nào, ngược lại còn giống như mặc trộm quần áo của người lớn.
Nghe Tạ Viễn Đình nói, Lâm Tú Quyên không khỏi bật cười: “Con bé này, miệng lưỡi ngày càng dẻo rồi đấy. Nếu đã thích, sau này mỗi lần chị dâu sẽ chuẩn bị thêm cho em một bộ nhé.” Con gái thường chú trọng và nhạy cảm về phương diện này hơn con trai, nên sau này lúc chuẩn bị quần áo mới sẽ chuẩn bị thêm cho cô bé một bộ.
Tạ Viễn Đình không ngờ mình cảm ơn một tiếng mà lại được đãi ngộ như vậy, vội nói: “Cảm ơn chị dâu, cảm ơn chị dâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây