“Vâng, em biết rồi.” Lâm Tú Quyên nhớ trước đây có một đồng nghiệp lúc mang thai rất chú ý những chuyện này, còn không quên phổ biến cho họ, rằng con không phải càng nặng càng tốt, giữ ở khoảng sáu cân là tốt nhất.
Suốt đường đi, Hồ Mỹ Linh luyên thuyên kể hết kinh nghiệm của mình cho cô nghe. Mãi đến khi đến cổng xưởng thấy Tạ Viễn Chí, cô ấy mới dịu dàng nói: “Đi đi, Tạ Viễn Chí nhà em đang đợi em cùng về ăn cơm đấy.”
Lúc này Lâm Tú Quyên mới giật mình nhận ra Hồ Mỹ Linh đã đưa cô đến tận cổng xưởng rồi, thế là vội nói: “Chị Hồ, chị mau đi ăn cơm đi, lát nữa nhà ăn hết chỗ rồi.”
“Không sao đâu, đợi người khác đi rồi hãy ăn. Em mau cùng Tạ Viễn Chí về đi.” Nói xong cô ấy xua tay với cô.
Đợi Hồ Mỹ Linh đi rồi, Lâm Tú Quyên gần như chạy lon ton đến chỗ Tạ Viễn Chí, làm Tạ Viễn Chí sợ hãi kêu lớn “chậm lại, chậm lại“.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây