Mãi đến khi bóng dáng Lâm Tú Quyên khuất hẳn, Trương Đại Hổ mới nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Những gì chị ấy nói đều là thật à?”
Lâm Tú Mỹ vẻ mặt tổn thương: “Trương Đại Hổ, anh có còn là người không? Chỉ vì vài câu nói của chị ta mà anh bắt đầu nghi ngờ tôi? Sự chia rẽ rõ ràng như vậy mà anh cũng không nhìn ra sao?”
Trương Đại Hổ cười khổ một tiếng: “Anh cũng rất muốn tin em, nhưng phản ứng vừa rồi của em có phải là phản ứng đáng tin không? Tú Mỹ, rốt cuộc em bị làm sao vậy, trước đây em đâu có như thế này.”
Trương Đại Hổ thật sự thất vọng. Tuy trước đây Lâm Tú Mỹ cũng hay tranh giành, thậm chí cũng có chút mưu mẹo, nhưng cũng không gây hại gì lớn. Nhưng những việc cô ta làm bây giờ đã có thể dùng từ “độc ác” để miêu tả rồi. Giây phút này, Trương Đại Hổ đột nhiên có chút mơ hồ, sự kiên trì của mình có đúng không?
Lâm Tú Mỹ nghe vậy không khỏi cười lạnh một tiếng: “Trương Đại Hổ, đàn ông đúng là chẳng có ai tốt đẹp cả. Nếu là trước đây, anh tuyệt đối tin tôi vô điều kiện. Bây giờ chẳng qua chỉ là đã có được rồi, biết tôi không chạy được nữa, nên có thể tùy tiện vu khống và làm tổn thương tôi phải không? Nếu anh đã tin chị ta như vậy, chúng ta còn cưới xin làm gì nữa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây