Tạ Viễn Chí cả đêm không ngủ, cố ý dậy sửa soạn tươm tất trước khi Lâm Tú Quyên thức dậy. Anh ăn mặc rất chỉnh tề, hoàn toàn không ai có thể ngờ được anh lại thức trắng cả đêm.
Thấy anh như vậy, Lâm Tú Quyên còn khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng. Những hình ảnh cô tưởng tượng về sự kích động của anh đều không xuất hiện, sớm biết vậy tối qua đã nên trêu anh một chút rồi. Haizz, quả nhiên mình vẫn quá mềm lòng.
Kết quả chưa được xác định, hai người đến bệnh viện cũng không nói cho ai biết, nếu không đến lúc đó lại là một phen hiểu lầm thì xấu hổ biết bao.
Đến cổng bệnh viện, Tạ Viễn Chí hít sâu mấy lần. Nói ra thật xấu hổ, anh lại căng thẳng đến mức không bước nổi chân.
Lâm Tú Quyên thì vẫn ổn, giống như những gì cô nghĩ tối qua, nếu thật sự có rồi, thì cứ sinh ra. Đến lúc đó mình tốt nghiệp đại học, con còn có thể đến tặng hoa cho mình, nghĩ cũng thấy hay. Nếu không có, thì cứ theo kế hoạch của mình, đợi đến lúc học đại học rồi hãy quyết định xem lúc đi học có nên có con hay là sau khi tốt nghiệp. Nghĩ vậy, tâm trạng lại thấy bình thản đi nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây