Lâm Tú Quyên bị lời nói của anh làm cho bật cười, rồi khẽ nói: “Trong mắt anh em là người như vậy sao? Chuyện này vốn dĩ không thể nào là một trăm phần trăm được, hơn nữa anh quên trước đây lúc anh chưa uống thuốc cũng có một lần rồi à.” Nói đến đây, Lâm Tú Quyên mới nhận ra vừa rồi mình vô lý đến mức nào. Cô không nhịn được dụi dụi trán, đổ hết mọi chuyện cho lý do mang thai, dù sao bình thường cô là người hiểu chuyện biết bao.
“Vậy nếu thật sự có rồi, em có dự định gì không?” Tạ Viễn Chí hỏi câu này một cách cẩn trọng. Tuy anh muốn, nhưng anh không thể ích kỷ như vậy, mọi chuyện đều phải tôn trọng quyết định của cô.
Lâm Tú Quyên có chút ngơ ngác: “Đương nhiên là sinh ra rồi, nếu không thì làm sao được?” Chỉ có thể tự an ủi mình sinh sớm cũng tốt, đến lúc đó tốt nghiệp còn có con đến tặng hoa cho mình nữa. Dù sao đến lúc đó người có con đi học đại học cũng nhiều, không sợ mình là trường hợp đặc biệt.
Tâm trạng Tạ Viễn Chí lập tức trở nên có chút kích động, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Tú Quyên, cảm… cảm, cảm ơn em đã đồng ý sinh con, anh rất vui, thật đấy.”
Lâm Tú Quyên có chút buồn cười nhìn anh một cái: “Giờ mới bắt đầu kích động có phải hơi muộn rồi không?” Khoan đã, cái gì gọi là cảm ơn cô đã đồng ý sinh con, lẽ nào trong mắt anh cô là người nhẫn tâm như vậy sao? Nghĩ đến đây, cô có chút không vui véo nhẹ mu bàn tay anh: “Khoan đã, ý anh vừa rồi chẳng lẽ còn tưởng em sẽ phá thai à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây