“Câu này phải để tôi nói mới đúng chứ. Anh tự dưng xuất hiện nói những lời gây hiểu lầm như vậy. May mà lúc này không có ai khác nghe thấy, nếu bị người khác nghe thấy tôi còn mặt mũi nào mà sống nữa.” Trong lòng Lâm Tú Quyên mơ hồ có một suy đoán, chuyện này có thể liên quan đến Lâm Tú Mỹ. Người này đúng là không chịu ngồi yên mà, xem ra phải tìm chút việc cho cô ta làm mới được.
Toàn Kiến Quốc cũng không phải kẻ ngốc, lúc này nghe Lâm Tú Quyên nói, rất nhanh đã phản ứng lại: “Chúng ta bị người ta tính kế rồi. Thảo nào con bé đó vừa dẫn tôi đến đây đã nói nhà có việc phải đi trước.” Nói xong, anh ta bắt đầu miêu tả vóc dáng, ngoại hình và những đặc điểm khác của Lâm Tú Mỹ, cuối cùng hỏi: “Cô có quen người này không?”
Lời miêu tả của Toàn Kiến Quốc khẳng định suy đoán của Lâm Tú Quyên, nhưng cô không muốn dính dáng gì đến người này, lắc đầu vẻ mặt vô tội nói: “Tôi cũng không quen.” Nói xong, cô không khỏi suy nghĩ động cơ của Lâm Tú Mỹ khi làm như vậy. Chẳng lẽ cố ý tìm một người đến chỉ để làm mình tức điên một phen sao.
Toàn Kiến Quốc thấy cô dường như không biết gì cả, nghĩ đến những lời nói lúc nãy của mình, gặp phải người không dễ nói chuyện chắc đã tố cáo mình tội lưu manh rồi. Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi giật mình trong lòng, vừa rồi không hề nghĩ đến chuyện này. Thế là anh ta vội nói lời xin lỗi với Lâm Tú Quyên rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng Toàn Kiến Quốc chạy xa, trong đầu Lâm Tú Quyên vẫn còn rối như tơ vò, không hiểu ý đồ của Lâm Tú Mỹ. Nhưng cũng không sao, nếu cô ta quá rảnh rỗi, thì cứ tìm chút việc cho cô ta làm là được rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây