“Cũng phải, chắc ít nhất cũng phải thử đi thử lại mấy lần mới được.” Nói xong, Lâm Tú Quyên ngáp một cái, rồi cả người tựa vào lòng Tạ Viễn Chí. Thời tiết ngày càng lạnh, tối ngủ cô càng thích dựa vào lòng anh.
Tạ Viễn Chí rất thích sự thân mật của cô, bàn tay đặt trên eo cô càng ôm chặt hơn, rồi khẽ nói: “Ngủ đi.”
Thời tiết ngày càng lạnh, bộ quần áo bông mới mà Lâm Tú Quyên nhờ người may trước đó cũng đã có dịp dùng đến. Sáng sớm thức dậy cô đã thay ngay. Bên trong áo bông dùng bông mới của năm nay, nên mặc vào rất ấm áp, vải bên ngoài là vải lỗi Tạ Viễn Chí lấy từ xưởng về lần trước.
Đó đều là những lỗi rất nhỏ, ví dụ như những chấm đen hoặc lỗ thủng nhỏ. Lúc may quần áo, người ta cố ý tránh những chỗ đó để cắt vải, nếu không thể tránh được thì thêu thêm một họa tiết lên trên, nên bây giờ hoàn toàn không nhìn ra đây là quần áo may từ vải lỗi.
“Gần đây xưởng mới ra vải mới, màu sắc rất đẹp, có muốn lấy một ít về để dành Tết may quần áo mới không?” Tạ Viễn Chí cảm thấy Lâm Tú Quyên mặc loại vải màu đỏ trong xưởng vào chắc sẽ rất đẹp. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô mặc chiếc váy đỏ hôm chụp ảnh, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây