Mãi đến chiều Hồ Mỹ Linh mới đến làm việc. So với vẻ tiều tụy hôm qua, hôm nay cả người cô ấy trông có khí sắc hơn hẳn. Lâm Tú Quyên đi qua hỏi: “Chuyện xong xuôi cả rồi à chị?”
Hồ Mỹ Linh cười gật đầu: “Xong cả rồi, đồ đạc của chị với Tiểu Xuyên đều chuyển qua nhà mẹ đẻ rồi. Nhưng chắc chị cũng không ở được mấy hôm đâu, họ bây giờ vẫn chưa biết chuyện chị ly hôn, chắc biết rồi sẽ đuổi chị đi mất.” Dù sao thời này ai cũng thấy ly hôn là chuyện mất mặt.
“Vậy chị Hồ có dự định gì không, bên Hoàng Hữu Lâm không nói gì à?” Dù sao Tiểu Xuyên cũng là con ruột của anh ta.
“Anh ta nói sau này mỗi tháng sẽ đưa cho Tiểu Xuyên mười đồng, chị không từ chối, dù sao không lấy cũng là làm lợi cho người khác. Nhưng số tiền này chị định để dành cho Tiểu Xuyên, đợi nó lớn lên tự mình chi tiêu.” Bây giờ việc quan trọng nhất của cô ấy là tìm nhà. Đợi chuyện ly hôn lan ra, chắc không cần mẹ kế nói gì, cha cô ấy cũng sẽ đuổi cô ấy đi. Nghĩ đến đây, cô ấy không khỏi cảm thấy có chút lạnh lòng.
“Coi như anh ta còn chút lương tâm. Nếu chị định thuê nhà, em bảo Viễn Chí đi hỏi giúp chị, cái sân này trước đây cũng là anh ấy tìm đấy.” Lâm Tú Quyên nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây