Lời này trước đây Lâm Tú Quyên đã nhắc nhở họ rồi, hơn nữa lúc họ đi bệnh viện bác sĩ cũng đúng là nói như vậy. Nên lúc này nghe Lâm Tú Lệ nhắc nhở, Tiền Ái Anh vội gật đầu: “Ừ, Tú Lệ em nói đúng, mấy hôm trước bọn chị đi bệnh viện bác sĩ cũng nói vậy.”
Lâm Tú Lệ thực ra nói xong cũng hơi hối hận. Tuy họ là anh em họ, nhưng thực ra cũng không thân thiết lắm, lỡ họ nghĩ mình ghen tị nên mới cố ý nói vậy thì sao. May mà họ đều là người hiểu chuyện. Nghĩ vậy, Lâm Tú Lệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc mấy người nói chuyện, Tạ Viễn Hướng và Tạ Viễn Đình cũng từ trong nhà ra. Thấy có khách đến, hai đứa trẻ ngơ ngác chớp mắt, rồi nhận ra Lâm Tú Lệ, ngoan ngoãn gọi cô ấy: “Chào chị ạ.”
Lâm Tú Lệ cũng cười chào lại họ: “Chào hai em.” Nói xong, cô ấy có chút khâm phục nhìn Lâm Tú Quyên, cô đã dạy dỗ cặp em chồng này rất tốt.
Lúc Tạ Viễn Chí về, tay xách theo không ít đồ, ngoài chân giò và thịt mua cho Lâm Tú Lệ, anh cũng mua khá nhiều, bảo Tiền Ái Anh xem mà sắp xếp nấu bữa trưa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây