Nhớ lại những chuyện xảy ra trong đội trước đây, Tạ Viễn Chí không khỏi gật đầu: “Anh cả nói đúng, là chúng em nhất thời sơ suất rồi.”
Đại Minh cũng nhớ lại chuyện xảy ra ở quê trước đây, vội hùa theo: “Đúng đúng đúng, sau này chúng ta có chuyện gì cứ về nhà rồi hãy nói.”
Những người khác trong nhà đều bị Lâm Tú Quyên bảo đi ngủ rồi. Dù sao trẻ con và phụ nữ mang thai đều cần ngủ đủ giấc. Cô đợi mãi thấy hơi chán, bèn lấy sách giáo khoa cấp ba để trong phòng ra xem. Mỗi ngày cô và Tạ Viễn Chí đều dành chút thời gian xem những cuốn sách này, cũng coi như chuẩn bị trước cho kỳ thi đại học. Đọc được vài dòng, Lâm Tú Quyên lại thấy hơi lơ đãng, không biết dạo này bên Lâm Tú Lệ và Lâm Tú Mỹ thế nào rồi. Cô không cho rằng Lâm Tú Mỹ sẽ ngoan ngoãn đến trước kỳ thi đại học đâu. Nhưng may mà Lâm Ái Quốc đã được điều lên công xã, cô sẽ không phải lo lắng chuyện tranh giành giữa họ làm liên lụy đến Lâm Ái Quốc.
Không biết Lâm Tú Lệ có buông lỏng cảnh giác với Lâm Tú Mỹ không. Cô luôn cảm thấy lần này cô ta ngoan ngoãn lấy lòng người nhà họ Trương là đang chuẩn bị cho một “chiêu lớn“. Nghĩ đến đây, Lâm Tú Quyên không khỏi day day trán, trong lòng do dự không biết có nên nhắc nhở Lâm Tú Lệ một tiếng không. Dù sao hai người trước đây cũng coi như hòa thuận, cô cũng có thể cảm nhận được thiện ý từ cô ấy. Nhưng nếu muốn nhắc nhở, thì nên dùng cách nào đây?
Đúng lúc Lâm Tú Quyên đang đau đầu thì trong sân có tiếng động, chắc là Tạ Viễn Chí họ về rồi. Lâm Tú Quyên tạm thời gác chuyện này sang một bên, đứng dậy ra xem lần này Đại Minh mang về thứ gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây