Tuy Lâm Tú Quyên cảm thấy tức giận, nhưng đến nửa đêm nhìn người bên cạnh vẻ mặt nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn, chủ động giúp anh.
Tuy không được “ăn thịt” đàng hoàng, nhưng đối với Tạ Viễn Chí như vậy cũng đã rất mãn nguyện rồi. Anh ôm Lâm Tú Quyên, cằm cọ cọ trên đầu cô: “Anh nghe nói gần xưởng có một ông cụ, trước đây là thầy thuốc, mai trưa anh qua hỏi ông ấy xem có loại thuốc viên nào phù hợp với anh không.” Nếu không phải bây giờ đã quá muộn, anh chỉ muốn đi ngay bây giờ.
“Tốt nhất là anh uống, em không thích uống mấy thứ đó đâu.” Lâm Tú Quyên trở mình trong lòng anh, giọng có chút ghét bỏ, mùi thuốc bắc thật sự rất khó uống.
Tạ Viễn Chí hành động rất nhanh, tranh thủ chút thời gian nghỉ trưa ăn cơm đã giải quyết xong mọi việc. Đến chiều tan làm đi đón Lâm Tú Quyên, tay đã xách theo hai túi thuốc bắc lớn.
Hồ Mỹ Linh đi cùng Lâm Tú Quyên, từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc. Cô ấy có chút lo lắng nhìn Tạ Viễn Chí: “Tiểu Tạ, cậu bị bệnh à? Có nặng không, sao lại lấy nhiều thuốc thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây