Có lẽ vì có lời của Hồ Mỹ Diễm, Hồ Mỹ Linh cảm thấy tự tin hơn nhiều. Cô ấy cười nói với Lâm Tú Quyên về dự định của mình: “Chị tính rồi, lương của chị, hai mẹ con tiêu pha một tháng vẫn còn dư. Tiền bán tương có thể để dành, vài năm nữa Tiểu Xuyên đi học sẽ dễ trông hơn, mỗi sáng đưa đi rồi tối lại đón về là được. Còn bên lão Hoàng, anh ta muốn đến thăm con chị cũng không cấm, dù sao anh ta cũng là cha của nó. Nhưng chắc ly hôn rồi nhà anh ta sẽ nhanh chóng sắp xếp cho anh ta lấy vợ khác, đến lúc đó anh ta có con khác, chắc cũng không còn đến thăm Tiểu Xuyên nữa.”
Có lẽ mấy hôm nay đã suy nghĩ rất nhiều, từ khi kết hôn đến giờ, từng chuyện một khiến lòng cô ấy ngày càng nguội lạnh, nên Hồ Mỹ Linh nói đoạn cuối này với giọng rất bình thản.
Lâm Tú Quyên nhất thời không biết nói gì, dù sao cách làm của Hoàng Hữu Lâm chính cô cũng không ưa nổi, nên càng không thể nói tốt cho anh ta được. Nhất thời, Lâm Tú Quyên chỉ có thể im lặng. May mà lúc này đã có thể nhìn thấy cổng sân, xa xa còn nghe thấy tiếng nô đùa của Tiểu Xuyên và Đại Nữu trong sân.
Lúc này Hồ Mỹ Linh mới nhận ra một vấn đề: “Tiểu Tạ nhà em đâu, sao hôm nay không đến đón em, có chuyện gì à?”
“Anh ấy đến chỗ bạn rồi.” Trưa Tạ Viễn Chí đã nói tan làm anh sẽ ra bến xe một chuyến. Anh nhờ người ở quê đan sọt đã xong, hôm nay người ta mang đến bến xe giúp anh. Anh đi lấy rồi tiện thể mang qua cho Đại Minh, Đại Minh sắp phải đi làm rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây