Mãi đến khi Lâm Tú Quyên mệt lả trong vòng tay Tạ Viễn Chí, cô mới thực sự cảm nhận được câu nói của Hồ Mỹ Linh rằng lính tráng thể lực tốt thật không phải là nói đùa.
Tạ Viễn Chí thì vẻ mặt vẫn còn thòm thèm, nhưng nghĩ đến sáng mai còn phải đưa Hồ Yến Hoa ra bến xe, rồi còn phải đi đăng ký kết hôn, anh đành nén lại, cúi đầu hôn lên người trong lòng, dịu dàng nói: “Em chợp mắt một lát đi, anh đi lấy nước nóng qua đây.” Người ướt sũng mà ngủ chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Lâm Tú Quyên tuy chưa đến mức mệt đến nỗi không muốn động đậy một ngón tay, nhưng cũng lười cử động, chỉ uể oải ừ một tiếng.
Trên bếp than lúc nào cũng có ấm trà đang đun, nên Tạ Viễn Chí rất nhanh đã xách một thùng nước nóng vào phòng, rồi bảo Lâm Tú Quyên tắm rửa trước. Lâm Tú Quyên lề mề bò dậy khỏi giường, rồi tùy ý lau người qua loa. Bình thường giờ này cô đã ngủ rồi, nên lúc này cô buồn ngủ đến mức mắt sắp không mở ra được.
Thấy dáng vẻ mơ màng của cô, khóe miệng Tạ Viễn Chí không khỏi cong lên, rồi anh dùng luôn chỗ nước cô vừa dùng lau người mình một lượt, sau đó lên giường ôm người vào lòng, vẻ mặt mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây