Lâm Tú Quyên ban đầu hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này, mãi đến khi Hồ Mỹ Linh nhắc đến, cô mới dở khóc dở cười nói: “Vậy thì em oan quá, chỉ vì cái nhà tập thể hư vô mờ mịt này sao?”
“Biết đâu trong đó có tay chủ nhiệm Ngưu đứng sau giở trò, nếu không sao tin tức lại lan nhanh như vậy?” Chủ nhiệm Ngưu mà Hồ Mỹ Linh nói chính là quản đốc phân xưởng. Trước đây ông ta cứ cố tình muốn gây khó dễ cho Tú Quyên, không ngờ Tú Quyên lại âm thầm lập công lớn như vậy.
“Có lẽ vậy, chỉ cần họ không động đến em thì cũng không liên quan gì đến em. Nếu có người cứ cố tình gây sự, em đương nhiên cũng sẽ không khách sáo.” Lâm Tú Quyên không phải loại người nhẫn nhịn chịu đựng, hơn nữa công việc ở xưởng thực phẩm này đối với cô vốn chỉ là một bước đệm, nên cô không hề coi trọng công việc này như những người đó tưởng tượng.
Quả nhiên như Hồ Mỹ Linh đoán, chiều hôm đó chủ nhiệm Ngưu ở phân xưởng bắt đầu gây sự.
Lâm Tú Quyên đang cùng thầy Hùng bàn bạc xem món bánh mới có thể thêm một hương vị mới nào không thì chủ nhiệm Ngưu của phân xưởng hùng hổ đi tới, giọng điệu châm chọc: “Cô Lâm, tuy bây giờ cô là người được xưởng trưởng ưu ái, nhưng cô cũng không thể qua loa với công nhân phân xưởng chúng tôi như vậy được chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây