Hai người vừa đẩy cửa sân vào đã thấy Đại Nữu và Tiểu Xuyên đang đuổi bắt nhau trong sân. Tiền Ái Anh đứng một bên trông chừng hai đứa trẻ, Hồ Yến Hoa và Lâm Văn Dương thì đang soạn lại chỗ nấm họ mang đến. Nghe tiếng mở cửa, mọi người đều ngẩng đầu lên, Hồ Yến Hoa lập tức đứng dậy: “Viễn Chí với Tú Quyên về rồi, đi làm cả ngày chắc mệt lắm nhỉ.” Vốn dĩ bà định nấu cơm sẵn, nhưng nghĩ đến Lâm Tú Quyên nói làm món lẩu gì đó, nên mới thôi ý định nấu cơm.
“Không mệt lắm đâu mẹ, tuy cũng không nhẹ nhàng gì, nhưng con thấy rất vui, còn học được nhiều thứ từ các thợ thầy nữa. Anh hai tối còn phải về công xã gấp, con đi nấu cơm trước đây. Đại Nữu bình thường ăn gì ạ?” Đại Nữu và Tiểu Xuyên không thể ăn lẩu cùng họ, chắc chắn phải nấu riêng cho chúng.
“Cơm của hai đứa mẹ nấu xong rồi, đợi nguội thêm chút nữa rồi cho chúng nó ăn trước. Con cứ đi làm cái món lẩu gì đó đi, thằng hai nó rửa hết rau cỏ cho con rồi.” Hồ Yến Hoa nói xong cúi đầu tiếp tục soạn nấm, định bụng ăn cơm xong sẽ hỏi cô khi nào làm tương. À, phải rồi, còn mộc nhĩ nữa, hôm đó may mắn, vào núi lại nhặt được hai đoạn cành cây khô mọc mộc nhĩ.
Mọi công đoạn chuẩn bị đã xong, Lâm Tú Quyên làm càng nhanh hơn. Cô trực tiếp dùng dao cắt một miếng nước cốt đã đông đặc trong chậu lớn, rồi đợi dầu trong nồi nóng già thì cho nước cốt vào xào, đợi từ thể rắn chuyển sang thể lỏng rồi mới cho nước vào. Lâm Tú Quyên dùng đũa chấm chút nước dùng trong nồi nếm thử, rất ngon, không thiếu vị gì cả, lát nữa bắc ra thì cho thêm chút muối là được.
Nói là lẩu nhưng thực ra giống như một nồi thập cẩm hơn. Dù sao cũng có hai đứa trẻ con, nếu vừa đun vừa ăn trên bếp than, sợ hai đứa nhỏ không cẩn thận chạm vào bếp bị bỏng, nên Lâm Tú Quyên dứt khoát cho hết rau vào nấu chung thành một nồi thập cẩm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây