Đại Minh nghe Lý Nguyệt nói, không khỏi đưa tay nắm chặt tay cô ấy: “Tiểu Nguyệt, lần này nếu Viễn Chí thật sự muốn bàn chuyện buôn bán, anh nhất định sẽ cố gắng làm tốt, nỗ lực cho em và hai con một cuộc sống tốt hơn.” Không nói đâu xa, ít nhất là khi muốn ăn thịt thì có thịt mà ăn. Suy nghĩ của Đại Minh trước nay luôn mộc mạc và đơn giản.
“Anh nói Đại Minh làm ở đội vận tải à?” Lâm Tú Quyên nghe vậy liền hiểu ngay chuyện Tạ Viễn Chí định bàn bạc lát nữa, biết đâu sau này tương của cô còn có thể bán đi xa hơn.
“Ừm, sáng nay anh mới biết.” Nói rồi anh kể lại cuộc nói chuyện của hai người sáng nay. Lâm Tú Quyên nghe xong nhíu chặt mày, giọng lộ rõ vẻ tức giận: “Người nhà họ Kiều này cũng quá vô liêm sỉ rồi. Nhưng anh bạn Đại Minh này đúng là đáng để kết giao, bao nhiêu năm không gặp mà người ta vẫn còn nhớ tình nghĩa hồi nhỏ.”
“Nhà họ Kiều không còn vênh váo được bao lâu nữa đâu. Chắc hôm nay thư tố cáo đã đến công xã rồi, chậm nhất là ngày mai bên công xã sẽ đến nhà họ Kiều. Dù họ có muốn che đậy cho qua chuyện, đứa bé trong bụng Quan Tuyết Mai chính là bằng chứng tốt nhất, trừ khi họ có thể tìm cho đứa bé trong bụng Quan Tuyết Mai một người cha trong thời gian ngắn. Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta nữa, chắc cũng không liên lụy đến bên dì đâu. Đợi lần sau chúng ta đến nhà dì rồi hãy thừa thắng xông lên, đánh chó rơi xuống nước.” Chuyện bỏ đá xuống giếng Tạ Viễn Chí vốn không thèm làm, nhưng không ngờ đến lúc này rồi mà Đường Xuân Vân vẫn không quên đạp anh hai cái, nên anh càng chẳng có gì phải e dè.
“Được rồi, chuyện nhà họ Kiều sau này ở chỗ chúng ta coi như xong. À phải rồi, chuyện bà ngoại anh, anh đã nói với hai đứa Viễn Đình chưa?” Lâm Tú Quyên nói xong nhìn ra sân, hai anh em đang chăm chú cúi đầu làm bài tập trên bàn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây