Mắt Lý Nguyệt lóe lên vẻ tán thưởng: “Người bạn này của anh tính cũng không tệ. Nếu cậu ta thật sự vì sợ người trong đội nói ra nói vào mà về nhà họ Kiều, em còn coi thường cậu ta. Dù sao thì cách làm của bà già nhà họ Kiều năm đó, người bình thường cũng không làm nổi.”
“Viễn Chí nghe anh làm ở đội vận tải xong nói có chuyện quan trọng muốn bàn với anh, không biết là chuyện gì. Cậu ấy giờ làm ở xưởng dệt, anh nghĩ em sắp sinh, vốn định nhờ cậu ấy tìm giúp ít vải rẻ, nhưng lại sợ phiền cậu ấy quá. Đợi trưa cậu ấy đến anh hỏi thử xem.” Mặt mũi rốt cuộc vẫn không quan trọng bằng con cái. Tuy anh ta có lương ở đội vận tải, nhưng mỗi tháng còn phải đưa tiền cho cha mẹ, giờ đứa thứ hai cũng sắp ra đời, cần dùng tiền nhiều, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Nhà mẹ đẻ Lý Nguyệt ở thành phố, lấy Đại Minh cũng là do duyên số đưa đẩy. Lúc này nghe chồng nói, mắt cô ấy đảo một vòng, trong lòng bất giác có một suy đoán, nếu thật sự là như vậy thì tốt quá rồi.
Từ khi kết hôn, cô ấy không muốn về quê ở chung với mẹ chồng và các chị em dâu, nhà mẹ đẻ lại có chị dâu ở, cũng không tiện ở mãi. Vì vậy họ vẫn luôn thuê nhà ở thành phố, trong nhà chỉ có một mình Đại Minh kiếm tiền, chi tiêu lại lớn. Lý Nguyệt vẫn luôn nghĩ cách kiếm thêm tiền, nhưng Đại Minh lại là một kẻ cứng nhắc. Có lẽ lần này là một cơ hội tốt.
Vì chuyện suất đề cử đi học đại học diện công nông binh gần đây, mọi người trong xưởng đều tỏ ra ngoan ngoãn lạ thường, ngay cả Hoàng Mỹ Đức cũng tạm thời gác lại ý định gây khó dễ cho Tạ Viễn Chí, nên nhất thời không khí trong xưởng vô cùng hòa thuận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây