Lâm Tú Quyên cũng cười: “Vậy chắc nhà đó náo nhiệt rồi, tiếc là chúng ta không thể xem náo nhiệt.” Nói xong cô tò mò nhìn Tạ Viễn Chí: “Mợ cả của anh tốt với cháu gái này thật, mong chờ lúc bà ta biết cháu gái mình loạn luân với cậu sẽ có biểu cảm gì quá.”
Tạ Viễn Chí cười khẩy: “Đối với Đường Xuân Vân, chỉ cần có lợi là được, Tuyết Mai là con người vợ sau của anh trai bà ta, không phải cháu ruột, lần này chịu đón về ở chẳng phải vì của cải trong tay Tuyết Mai, đoán chừng bây giờ cô ta cũng bị bà ta vắt kiệt rồi, nên mới nghĩ đến việc gả cô ta đi.”
Lâm Tú Quyên ngừng lại, cuối cùng nói: “Mợ cả của anh cũng thật là một nhân tài.” Nói xong đột nhiên nhớ đến những lời bà ta chửi mình, không khỏi tò mò nhìn Tạ Viễn Chí: “Nếu em thật sự không thể sinh con như mợ cả của anh nói, anh định làm gì?”
“Vậy thì không cần con nữa, là em sống với anh cả đời, không phải con cái.” Mặc dù trước đây anh muốn có con, nhưng nếu cô thật sự không thể sinh, anh cũng thấy bình thường, dù gì kiếp trước không có con anh cũng sống cả đời.
Lâm Tú Quyên cảm thấy chắc chắn mình chưa tỉnh ngủ nên mới hỏi câu này, cô cố gắng lờ đi ánh mắt nóng rực của anh, có chút nghi ngờ nhìn anh: “Thật không?” Dù sao thời đại này người ta rất để ý đến chuyện này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây