Ba người làm nhanh hơn một người nhiều, đến trưa khi Tạ Viễn Chí mang cơm trưa về thì phát hiện cỏ trong sân đã nhổ gần hết, Lâm Tú Quyên đang cầm xẻng san phẳng chỗ gồ ghề trên mặt đất, anh tiến tới nói: “Ăn cơm trước, việc này để anh làm.”
Lâm Tú Quyên buông xẻng ra mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đỏ lên, không phải cô yếu đuối, mà là từ khi đến đây lần đầu tiên cô làm việc nặng như vậy, may mà chưa phồng rộp.
Tạ Viễn Chí cũng thấy vết đỏ trong tay cô, không khỏi cau mày: “Sau này để việc này lại cho anh làm, đi nào, rửa tay rồi ăn cơm trước.” Nói xong anh vào bếp lấy bát đũa ra.
Đồ ăn ở nhà ăn có vị bình thường, Lâm Tú Quyên ăn nửa bát cơm với nước tương, nhìn ba anh em kia, dường như họ cũng không có khẩu vị tốt, xem ra dạ dày của mọi người đã bị chiều hư rồi: “Sớm xử lý xong lò đun, tự nấu ăn sẽ ngon hơn.” Vì trong thành phố dùng bếp than, nên phải sửa lại lò đun.
Tạ Viễn Chí nuốt miếng cơm cuối cùng, gật đầu: “Chiều anh tan làm về sẽ làm, chỉ là sửa lại một chút, chắc ngày mai là xong.” Nói xong anh lại hỏi vài câu về việc sắp xếp của Tạ Viễn Đình ở trường, biết ngày mai là có thể đi học, anh đi làm nốt việc Lâm Tú Quyên chưa làm xong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây