Lời của Tạ Viễn Chí khiến Kiều Nhị Muội lập tức rưng rưng, bà ấy gật đầu: “Tốt, tốt, sống tốt là tốt rồi, cháu nói đúng, chúng ta đều sẽ càng ngày càng tốt.”
Đến khi Kiều Nhị Muội đi xa, Lâm Tú Quyên mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, trong nửa năm Tạ Viễn Chí không về, cô đã mấy lần nhìn thấy Kiều Nhị Muội ở đội Tây Lĩnh, nhưng mỗi lần cô phát hiện ra mình thấy bà ấy thì bà ấy lập tức rời đi, giờ biết thân phận của bà ấy, vậy thì những thắc mắc trước đây cũng được giải đáp.
“Trước đây mẹ anh và dì út quan hệ tốt nhất, ban đầu anh định nhờ dì chăm sóc Viễn Hướng và Viễn Đình, nhưng chưa kịp tìm dì, bà ngoại đã nói dì út sớm từ chối, sẽ không đồng ý, lúc đó trẻ người non dạ, tức giận không muốn đi hỏi dì, càng không muốn nghĩ đến hoàn cảnh của dì, trực tiếp cắt đứt mọi liên lạc,“ Nói đến chuyện cũ, Tạ Viễn Chí đột nhiên cảm thấy dường như cũng không khó chịu như vậy nữa, anh không khỏi liếc nhìn người bên cạnh, kiếp này họ may mắn hơn kiếp trước nhiều, vì lần này gặp được cô.
Ánh mắt nóng bỏng của Tạ Viễn Chí khiến Lâm Tú Quyên hơi không tự nhiên, cô hơi quay đầu đi: “Chắc anh cũng sắp đến giờ đi làm rồi, anh vào đi, em cũng đưa chúng đến trường, xem hôm nay có làm xong thủ tục nhập học được không.”
“Ừ, bên đó còn nhiều thứ chưa dọn dẹp xong, trưa anh sẽ mang cơm từ nhà ăn về, tạm thời như vậy, đợi tối về dọn dẹp xong bếp thì ngày mai có thể nấu ăn rồi.” Bếp trong sân cần xây lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây