“Con bé này, nếu không phải nể mặt mẹ mày thì tao đã chẳng buồn nhắc nhở, mày nghĩ xem đã bao lâu rồi, bụng nó vẫn chưa động tĩnh gì, cưới vợ không phải để nối dõi tông đường sao, nếu nó không thể sinh con, chẳng phải là làm lỡ dở anh cả mày sao?” Đường Xuân Vân càng nói càng kích động, miệng lưỡi lanh chanh, nước miếng bay cả vào những người bên cạnh như Kiều Đại Thành.
Kiều Nhị Thành nhìn thấy sắc mặt của Tạ Viễn Chí thay đổi, biết không ổn, vội vàng quát: “Chị dâu, chị nói linh tinh gì vậy, chẳng phải hôm qua Nhị Muội đã nói rồi sao?” Nói xong vội vàng giải thích với Lâm Tú Quyên: “Mợ cả của cháu không biết giữ mồm miệng, nhà mình giờ chỉ có Viễn Chí là đã kết hôn, bà ngoại cháu muốn nhìn thấy chắt, thấy bà ngoại cháu sắp không qua khỏi, mợ ấy mới sốt ruột thay cho bà ngoại cháu thôi.”
Đường Xuân Vân có chút không hiểu nhìn Kiều Nhị Thành, rõ ràng hôm qua ông ta còn rất tán đồng chuyện này, thậm chí khi mình nói nếu không được thì lúc Tạ Viễn Chí về thăm bà cụ sẽ dùng chút thủ đoạn để họ thành chuyện, ông ta cũng không phản đối, sao giờ lại đột nhiên thay đổi?
“Chuyện của tôi không cần mợ cả phải lo, con cái là chúng tôi không vội muốn, định chờ Viễn Đình và Viễn Hướng lớn hơn chút đã, nên phiền mợ cả giữ mồm miệng cho con trai mình. Còn về chuyện cháu gái của mợ, nếu mợ thích cô ta như vậy, chi bằng kết thân với nhà mợ đi, tôi nhớ Đại Oa cũng đến tuổi lấy vợ rồi.” Tạ Viễn Chí nhớ Quan Tuyết Mai không phải cháu gái ruột của Đường Xuân Vân, mà là con gái của bà chị dâu sau khi tái giá mang theo.
Đường Xuân Vân không cần nghĩ đã nói ngay: “Con trai tao sao có thể lấy một góa phụ.” Đến khi nói xong mới nhận ra trọng tâm, tại sao Tạ Viễn Chí lại biết kế hoạch của mình?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây