“Mày nói bậy gì vậy?” Kiều Đại Thành nói rồi định giơ tay tát cô, Kiều Nhị Thành bên cạnh vội ngăn lại, nhắc nhở ông ta mục đích hôm nay họ đến đây, Kiều Đại Thành trợn mắt nhìn Lâm Tú Quyên, không cam lòng thu tay lại, miệng lẩm bẩm lần sau sẽ dạy dỗ cô.
Lâm Tú Quyên cười lạnh một tiếng: “Các người thật oai phong, không cần biết lời các người nói có thật hay không, mấy người các người từ đội khác đến đây muốn làm loạn ở đội Tây Lĩnh chúng tôi, thật nghĩ đội Tây Lĩnh chúng tôi dễ bị bắt nạt sao.”
Nghe thấy vậy, Kiều Nhị Thành vội cười xòa: “Cháu dâu, cậu cả của cháu vì quá lo lắng nên có chút nóng nảy, cháu đừng để ý. Hôm nay chúng ta đến đây chủ yếu vì bà ngoại của Viễn Chí bệnh nặng, bà ấy muốn gặp Viễn Chí và hai em của nó cùng cháu.”
Đường Xuân Vân, vợ của Kiều Đại Thành, thấy Kiều Nhị Thành cười xòa với một cô gái thì có chút không hài lòng, như vậy chẳng phải làm mất mặt chồng mình sao, bà ta châm biến: “Nghe nói cha cô là đội trưởng đội sản xuất, ông ấy dạy cô nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Trước kia không biết chúng ta là ai thì thôi, bây giờ biết rồi mà không mời chúng ta vào ngồi sao?”
Lâm Tú Quyên ghét nhất là những người mở miệng là chỉ trích người khác không có giáo dục, trước khi chỉ trích người khác không nhìn lại mình là ai à. Cô lạnh lùng nhìn họ: “Các người nói miệng là cậu mợ của Tạ Viễn Chí, tôi dựa vào đâu mà tin các người? Tạ Viễn Chí đang ở thành phố, các người muốn tìm anh ấy thì tự đi mà tìm. Tôi không biết các người, ngày cưới của Tạ Viễn Chí các người không xuất hiện, giờ tự nhiên nói là cậu mợ, làm sao tôi biết các người có phải kẻ lừa đảo hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây