Tạ Viễn Chí thấy cô ngồi ngây ra đó cười ngớ ngẩn, dường như không có ý định dừng lại, không khỏi lên tiếng cắt ngang “Sáng mai phải vào thành phố sớm, đi ngủ sớm đi, nước tắm anh để trong phòng tắm rồi.”
“Anh không nói, em suýt quên chuyện vào thành phố. Em vừa nói với mẹ, sau này nếu nhu cầu tương lớn, bảo mẹ và chị dâu đến giúp, kết quả nói một hồi cha bảo sắp đi công xã.” Lần trước cô còn phân tích với Tạ Viễn Chí vấn đề này, nên cô thấy cần thiết báo cho anh một tiếng.
“Đây là chuyện tốt, đến lúc cha đi công xã, mẹ và chị dâu vào thành phố giúp chúng ta, coi như thoát khỏi nhà họ Lâm.”
“Đúng vậy, sau này không phải lo việc nhà họ Lâm tìm cha phân xử nữa.” Lâm Tú Quyên cũng hài lòng điểm này. Cô đứng dậy đi về phòng tắm mới nhớ đến lời dặn của Lâm Ái Quốc, vội gọi Tạ Viễn Chí dặn: “Chuyện này cha chỉ nói với nhà mình, trước khi chưa chắc chắn, không được nói ra ngoài, tránh rắc rối.”
Nên cô sẵn lòng nói với mình, vì trong lòng cô mình cũng là người nhà của cô. Nghĩ đến đây, khóe miệng Tạ Viễn Chí không khỏi cong lên, cố nén niềm vui, cố tỏ ra bình thản ừ một tiếng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây