Lâm Tú Quyên dở khóc dở cười, sao mọi người sao lại quan tâm đến bụng của mình như vậy, cô vẫy tay với Hồ Mỹ Linh, nói: “Không cần nhìn, vẫn chưa có.”
Hồ Mỹ Linh bị cô chọc cười: “Đừng vội, sắp rồi.” Nói xong còn ghé sát tai cô thì thầm: “Người từng đi lính sức khỏe tốt lắm.”
Lâm Tú Quyên phải mất hai giây mới hiểu được ý của cô ấy, ai bảo người thời này tư tưởng bảo thủ, người tư tưởng bảo thủ có thể nói ra những lời táo bạo như vậy sao? Mặc dù Lâm Tú Quyên cố gắng không để ý đến câu nói đó, nhưng trong đầu vẫn không thể không hiện lên hình ảnh Tạ Viễn Chí không mặc áo hôm đó.
“Dì ăn đi.” Lúc này Tiểu Xuyên cầm một miếng bánh trứng đưa tới miệng Lâm Tú Quyên.
Lâm Tú Quyên xoa đầu Tiểu Xuyên, giọng dịu dàng: “Tiểu Xuyên ngoan quá, con ăn đi, dì không ăn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây