“Vậy xem ở đây đi, chỗ này sáng sủa.” Lâm Tú Quyên nói xong không nhịn được ngáp một cái, cơ thể nhắc nhở cô nên ngủ trưa rồi.
Ở chung lâu như vậy, Tạ Viễn Chí tất nhiên biết thói quen ngủ trưa của cô, nhìn đôi mắt hơi ướt vì ngáp của cô, giọng điệu dịu dàng: “Anh đưa em vào phòng ngủ một lát, chiều dậy rồi xem.”
Lâm Tú Quyên cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay để anh bế vào, nằm trên giường rồi cô mới đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: “Bao giờ thím hai xuất viện?”
“Cái này anh không hỏi, nghe nói vết thương của thím hai liên quan đến thời gian Lâm Tiểu Lan ngồi tù, bây giờ đã có người trả tiền thuốc men, chắc là nhà Tú Lệ không vội xuất viện đâu.” Tạ Viễn Chí nhớ lại sáng nay đi thăm Chu Vân Hoa, bà ấy trông có vẻ tinh thần khá tốt, chắc là sẽ sớm xuất viện thôi.
Lâm Tú Quyên sờ cằm gật đầu: “Đúng vậy, dù sao vết thương của thím hai chủ yếu là dưỡng, ở bệnh viện thêm vài ngày cũng tốt.” Lúc này không chỉnh Lâm Tiểu Lan và người nhà họ Lữ thêm thì còn đợi khi nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây