“Khi trước anh đi lính, có giúp việc ở bếp một thời gian, nên cũng biết nấu khá nhiều món.” Tạ Viễn Chí nói dối mà mặt không đổi sắc.
Lâm Tú Quyên có chút nghi ngờ: “Bếp ăn?”
“Ừ, lúc đó có một đồng đội bị thương ở chân, bọn anh thay phiên nhau giúp đỡ.” Nói đến đây, Tạ Viễn Chí còn có chút hoài niệm về những ngày ăn cơm tập thể.
“Vậy à, trưa nay anh cứ xem nguyên liệu trong nhà mà nấu nhé.” Lâm Tú Quyên cũng không có món gì đặc biệt muốn ăn.
“Được, về nhà anh sẽ nấu.” Tạ Viễn Chí nói xong, mặt không khỏi đỏ lên. Có lẽ vì đi bộ nên cô thỉnh thoảng lại áp sát vào lưng anh, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của cô. Anh là một người đàn ông bình thường, lại đang ở tuổi thanh niên, yết hầu chuyển động, bước chân cũng nhanh hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây