Tạ Viễn Chí lúc này thật sự bất đắc dĩ, đặt đũa xuống, đưa tay véo má Tạ Viễn Đình: “Biết rồi, anh đâu có điếc.”
Tạ Viễn Đình hừ nhẹ một tiếng: “Nếu đã nghe thấy thì phải trả lời, không trả lời là hành vi bất lịch sự.”
Tạ Viễn Chí dường như không ngờ cô bé vốn nhút nhát giờ lại trở nên cứng rắn như vậy, đành nhìn Lâm Tú Quyên cầu cứu.
Lâm Tú Quyên cố nén cười, đưa tay vỗ nhẹ lên bàn: “Ăn cơm đi, mai các em còn phải đi học nữa.” Bọn họ cũng phải xuống sông thả lưới bắt cá.
Cô vừa vỗ bàn, chiếc đồng hồ trên cổ tay lộ ra, Tạ Viễn Đình tinh mắt, lập tức nhìn thấy: “Chị dâu, chị mua đồng hồ khi nào vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây