Tạ Viễn Chí bất lực nhìn Tạ Viễn Đình: “Chuyện này sao mà đảm bảo được?”
“Không được đâu, nếu không câu được thì anh bắt đi, vừa nãy chị dâu nói hồi xưa người ta thường ra sông bắt cá, anh cả anh giỏi như vậy, nhất định sẽ bắt được cá mà.” Tạ Viễn Đình nói rồi dứt khoát chạy đến bên cạnh kéo vạt áo anh làm nũng.
Lâm Tú Quyên không ngờ con bé này lại bán đứng mình nhanh như thế, đối mặt với ánh mắt có chút u oán của Tạ Viễn Chí, cô không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Em nói đâu có sai, hồi xưa người ta vẫn tự xuống sông bắt cá mà.”
Tạ Viễn Chí cụp mắt nhìn Tạ Viễn Đình vẫn đang kéo vạt áo mình, đưa tay nhéo nhéo má cô bé: “Được rồi, anh cả hứa với em, ngày mai tan học về em sẽ được ăn cá kho tiêu, được chưa?” Nếu không bắt được thật thì anh mua một con là xong.
“Hôm trước dọn dẹp nhà cửa, hình như em thấy có lưới đánh cá, hay là tối nay chúng ta thả lưới thử xem?” Lâm Tú Quyên một mặt kích động, rất tốt, đây mới là mục đích của cô, bọn họ đều thích ăn cá, phía sau đại đội Tây Lĩnh có một con sông lớn, vị trí địa lý tốt như vậy còn phải đi mua cá thì quá phí.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây