Lúc này Hồ Yến Hoa mới nhớ ra chuyện này, bà lập tức lườm Lâm Ái Quốc một cái, đây là tiền riêng của Tú Quyên, sao ông già có thể nói ra trước mặt con rể chứ.
Bên này Tạ Viễn Chí đang định mở miệng nói về việc xưởng dệt tuyển công nhân thì nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, tiếp theo là một giọng nữ the thé: “Đội trưởng, anh phải làm chủ cho chúng tôi, nhà họ Lâm bọn họ ỷ vào anh là họ hàng mà khinh người quá đáng.”
Người đến là Tần Chi Hoa mẹ Trương Đại Hổ, bà ta nước mắt nước mũi ròng ròng lôi kéo Lâm Ái Quốc khóc lóc kể lể đủ loại hành vi quá đáng của Trương Vĩnh Phương: “Đã bàn xong lễ hỏi một trăm đồng rồi, Lâm Tú Mỹ là người của Đại Hổ nhà tôi, đang yên đang lành bây giờ con bé Lâm Tú Mỹ chết tiệt kia lại không nhận nợ, Trương Vĩnh Phương lại muốn nuốt trọn số tiền này, đây rõ ràng là bắt nạt nhà họ Trương chúng tôi mà.”
Tần Chi Hoa càng nói càng tức giận, vốn dĩ lúc Đại Hổ nói muốn đính hôn với Lâm Tú Mỹ, gia đình đều phản đối, dù sao thanh danh của hai vợ chồng phòng ba nhà họ Lâm đã nát sẵn, tiếc là Đại Hổ muốn gì được nấy, liên tục la hét chỉ cần Lâm Tú Mỹ, bọn họ cũng bị anh ta ép buộc mà hết cách, mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Ai ngờ con bé Lâm Tú Mỹ chết tiệt này lại dám không đồng ý, còn đi khắp đại đội nói lung tung, bảo nhà họ Trương bọn họ cướp người, đùa chứ, đâu phải nhà họ Lâm bọn họ không kiếm được con dâu, cho nên nhất định phải hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
“Đây là chuyện riêng của hai nhà các người, các người tự bàn bạc đi, nếu không được thì đi tìm hội phụ nữ, bọn họ chịu trách nhiệm việc này.” Bây giờ chỉ cần nghe chuyện liên quan đến cả nhà Trương Vĩnh Phương kia là Lâm Ái Quốc đã cảm thấy bực bội.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây