Người bên cạnh thở dài cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, cháu gái ngoại tôi cũng còn một năm nữa mới tốt nghiệp cấp ba, lúc trước nói cái gì mà cắn răng để con bé học xong, không thì đã không nửa vời như bây giờ.”
Ánh mắt Tạ Viễn Chí chuyển động, đột nhiên nảy ra chủ ý, mặc dù Lâm Tú Quyên chưa tốt nghiệp cấp ba, nhưng cha cô là đội trưởng đội sản xuất, có thể nhờ ông ấy vận hành, cho dù có bỏ lỡ cơ hội này cũng không sao, nếu xưởng dệt đã tuyển người thì các nhà máy khác cũng sẽ có.
Dù không phải vì vào nhà máy thì cũng nên tiếp tục học hết cấp ba để sau này thi đại học. Về phần anh, tuy được trọng sinh nhưng cũng không còn nhớ được nhiều điểm kiến thức nữa, sách giáo khoa cấp ba lần trước anh nhờ đồng đội tìm giúp chắc cũng sắp đến.
Bởi vì Tạ Viễn Chí đang tập trung suy nghĩ nên hoàn toàn không phát hiện ra Từ Thiến ở trước mặt, mãi đến khi cô ta không nhịn được lên tiếng: “Đồng chí Tạ!”
Tạ Viễn Chí đột nhiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, không vui nhíu nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy người mình không quen biết đứng trước mặt, thế là trong lòng càng bất mãn hơn, nhưng trên mặt vẫn bình thản: “Đồng chí này tìm tôi có việc sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây