“Anh cả, anh phải cố gắng câu được cá lớn nha.” Tạ Viễn Đình nghiêm túc nhìn Tạ Viễn Chí.
Lâm Tú Quyên bên cạnh cười nói thêm: “Đúng, ngày mai chúng ta có thể ăn cá kho tiêu hay không là ở anh.”
Lâm Tú Quyên vừa nói, ngay cả Lâm Văn Dương và Tạ Viễn Đình ở bên cạnh cũng vô thức đưa ánh mắt mong đợi về phía Tạ Viễn Chí, Tạ Viễn Chí đột nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, nghĩ lát nữa anh nên tìm phiếu cá mới được.
Mặc dù hương vị đồ ăn không được như mong đợi nhưng mọi người vẫn ăn hết sạch, dù sao lãng phí đồ ăn ở thời đại này là một vấn đề nghiêm trọng.
“Em đến xưởng dệt hỏi thăm chuyện đi học trước, hai người dẫn bọn nhỏ đi dạo một vòng đi, lát nữa chúng ta tập hợp ở nhà ga.” Tạ Viễn Chí nói xong, liếc nhìn Lâm Tú Quyên, như đang hỏi ý kiến cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây