Lâm Văn Dương bất lực nhìn cô: “Em nghĩ anh không nói à, anh nói mẹ còn không thèm nghe, còn bảo nếu hai tháng nữa bụng em vẫn chưa có động tĩnh thì sẽ bị người trong đội bàn tán.”
Lâm Tú Quyên nghĩ đến sự cố chấp của Hồ Yến Hoa, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, chờ khi nào mẹ đưa em sẽ nói, bây giờ cứ coi như chưa biết gì.”
Lâm Văn Dương vội vàng gật đầu: “Ừ, nên như vậy, không tí về mẹ biết anh nói với em, lại mắng anh một trận.”
“Mẹ đang kiếm cớ muốn anh lấy vợ sớm đấy, anh hai, anh phải kiên trì, tin tưởng nhà mình sẽ càng ngày càng tốt, anh cũng xứng đáng được tốt hơn.” Lâm Tú Quyên thành thật nói, ít nhất phải tìm người có tiếng nói chung.
Lâm Văn Dương không khỏi bật cười: “Tốt hơn gì chứ, phù hợp là được, bây giờ anh cũng không có ý định, muốn làm việc hai năm, tiết kiệm chút tiền rồi tính tiếp, không thể để mẹ quyết định hết được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây