“Ý em là để anh đi một mình?” Tạ Viễn Chí hỏi ngược lại.
“Điều kiện giáo dục và môi trường trong thành phố tốt hơn ở đây, anh có thể đưa hai đứa Viễn Hướng Viễn Đình theo như kế hoạch.” Lâm Tú Quyên chân thành đề nghị.
“Cho nên ý của em là để bọn anh bỏ em ở lại đây một mình?” Trên mặt Tạ Viễn Chí vẫn bình tĩnh.
Lâm Tú Quyên gật đầu: “Đúng vậy, anh thấy thế nào?”
“Tú Quyên, em đừng quên chúng ta là vợ chồng, đến lúc đó em không sợ bị người trong đội chỉ trích sao?” Tạ Viễn Chí thấp giọng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây