“Chắc chắn là con bé Lâm Tú Quyên chết tiệt kia lan truyền, con đừng lo, để mẹ nói với bọn họ là chúng ta mua chứ không cướp, tận hai trăm đồng đấy, chúng nó muốn lừa nhiều tiền hơn nhưng chúng ta không đồng ý, cho nên chúng nó mới cố tình nói như vậy.” Mặc dù Trương Vĩnh Phương trong miệng là an ủi Lâm Tiểu Lan, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ, gần đây nhà họ Lâm bọn họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, cũng không biết những người kia có chịu tin hay không.
Đúng lúc này, Lâm Thiết Trụ sắc mặt đen thui trở về, nghĩ đến dáng vẻ hóng chuyện của những người ngoài kia, ông ta bước thẳng tới trước mặt Lâm Tiểu Lan, không nhịn được muốn tát bà ta một cái: “Mày cút về ngay cho tao, lần nào trở về cũng không có chuyện gì tốt.”
Nghĩ đến mỗi lần Lâm Tiểu Lan quay về đều lấy đồ hoặc đòi tiền, Lâm Thiết Trụ càng tức giận hơn.
Lâm Tiểu Lan không thể tin nhìn Lâm Thiết Trụ: “Cha, cha đuổi con đi sao?”
Lâm Thiết Trụ đen mặt nhìn bà ta: “Lần nào mày cũng về nhà kiếm chuyện, lúc bình thường sống hạnh phúc sao không nhớ tới chúng tao, mau cút về nhà họ Lữ cho tao.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây