Lâm Tiểu Lan hụt hơi một chút, say đó lại tự tin nói: “Cha mẹ nuôi anh nhiều năm như vậy, tất nhiên bọn họ phải trả công chứ? Chẳng lẽ bác cả còn muốn nhặt con trai miễn phí về nuôi sao?”
Lâm Ái Quốc buồn cười nhìn bà ta: “Cô thấy đấy, cô cũng nói cha mẹ tôi không nhận con nuôi miễn phí, vì vậy những gì bọn họ đưa cho nhà thím ba lúc đó chính là khẩu phần ăn trước khi nhận nuôi tôi, số lượng chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn, cho nên tôi cũng không nợ nhà các người cái gì.”
Lâm Tiểu Lan không ngờ Lâm Ái Quốc lại nói như thế, lập tức không nói nên lời, cuối cùng lớn tiếng mở miệng: “Sao lại không nợ cái gì? Mẹ cho anh cái mạng này đấy.”
Lâm Tú Quyên nghe đến đây cũng không nhịn được nữa, đi tới cổng sân, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ là cha tôi cầu xin được sinh ra sao?”
Lâm Tú Quyên ghét nhất loại luận điểm này, cái gì mà ít nhất cha mẹ đã cho anh mạng sống, thế đã hỏi ý kiến bọn họ trước khi sinh ra chưa? Đã tự lựa chọn sinh con ra thì việc nuôi dưỡng thành người chính là trách nhiệm cơ bản rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây