Lâm Ái Quốc đã lên kế hoạch dùng tiền mua công việc cho Lâm Văn Dương, lúc này nghe lời chủ nhiệm công xã như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, vội vàng nói cảm ơn liên tục, cho dù là giáo viên dạy thay cũng tốt hơn lao động chân tay, ít nhiều gì cũng sẽ trở thành công nhân được nhận lương mỗi tháng.
Tất cả mọi người đều rất hài lòng với chuyến đi vườn trái cây hôm nay, đợi hai người Lâm Ái Quốc rời đi, Lâm Tú Lệ quay lại nhìn Cố Minh Trác bên cạnh cười nói: “Chờ chúng ta trở thành nhân viên kỹ thuật là sẽ có tiền lương, dì Tống mà biết chắc sẽ vui lắm.”
Cố Minh Trác biết với thân phận của mình khó có thể thành công, nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô ấy lại không nỡ tạt gáo nước lạnh, thế là chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Nhớ tới những thứ cô ấy thường mang tới, anh ấy vẫn không nhịn được dặn dò: “Nếu sau này đã có tiền lương rồi thì đi chợ đen ít thôi.”
Để tránh bí mật của mình bị lộ, mỗi lần vào thành phố Lâm Tú Lệ đều làm vài thứ ở nhà mang theo, mặc dù có thể đổi được một ít đồ, nhưng còn lâu mới đổi được những thứ cô ấy mang về, cũng may bọn họ vẫn chưa biết những chi tiết này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây