Lúc đó mẹ Chử nghe xong cũng biết mẹ Lận làm thế là không tốt, chân mày nhíu thật chặt: “Sao mẹ chồng con lại ngốc thế? Chỗ đó mà cũng có thể gả được? Còn tưởng là ai cũng được như con rể, kết hôn rồi vẫn còn lo cho gia đình như thế à? Nếu như sau này anh cả đàng trai không lo cho họ nữa thì phải làm sao? Vợ chồng hai người kia mà mất thì không phải là tất cả đều đổ lên người Xuân Miêu ư? Thế không phải là hại con gái ư?”
“Phúc trong huyện thành dễ hưởng thế á? Không có người hiểu cho đã đành, còn phải hầu hạ một kẻ ngốc, ngộ nhỡ lại sinh ra một đứa ngốc thì biết sống thế nào?”
Cuối cùng sợ rằng người xui xẻo vẫn là con rể bà. Đến lúc đó cô em chồng không chiếm được lợi ích gì, mẹ Lận sẽ không quản ư?
Bà ta quản thế nào, tất nhiên là cầu xin người khác. Trong mấy đứa con, người có tiền đồ nhất chính là con rể, hơn nữa con rể cũng không phải ruột thịt, mệt đến bán sống bán chết cũng sẽ không đau lòng, mà con rể thấy em gái chịu khổ như thế, nó sẽ không quan tâm ư?
Mẹ Chử nghĩ tới đây thì vừa tức vừa không nỡ, mắng mẹ Lận là mụ đàn bà ngu xuẩn là đồ ăn hại. Bà không muốn sau này con gái con rể mình bị một thân thích phiền lòng như thế liên lụy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây