Buổi chiều Lận Tông Kỳ trở về, gương mặt lạnh lùng, nhìn thấy đồ đạc đã thu dọn trong phòng khách thì đứng ở cửa không vào.
Chử Hi thấy anh trở về, hình như đã sớm lường trước, trên mặt nở nụ cười hiếm có: “Qua đây ăn đi, cơm làm nhiều rồi.”
Lận Tông Kỳ nhìn cô như muốn nhìn ra điều gì từ trên mặt cô, nhưng cuối cùng phát hiện không có gì thì trong lòng có phần chán nản, anh đột nhiên cảm thấy mình không hề hiểu cô một chút nào.
Do dự nhấc chân đi vào.
Hai người mặt đối mặt ngồi ăn chung giống như trước đây, nhưng dường như lại có chỗ nào không giống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây