Tô Hoà cầm hộp cơm rời đi.
Chử Hi ngại nên chia một ít canh cho người ở giường bên cạnh ăn, người đó sớm đã ngửi thấy mùi cũng thèm thuồng, cứ thế mặt dày ăn, cũng không biết là nhìn ra được điều gì, nói với Chử Hi bên cạnh: “Tôi thấy cô gái đó không có ý tốt, em gái phải chú ý vào.”
Còn hơn thế ấy chứ, ánh mắt ấy như móc câu vậy, chỉ ước được dán vào người đàn ông bên giường bệnh.
Chử Hi nghe xong mỉm cười, sau đó biểu cảm bất lực nói: “Chịu thôi, người ta là phóng viên, chúng ta không chọc được, anh xem cô ta hại người đàn ông của tôi, bây giờ còn tỏ vẻ thái độ, e rằng gia cảnh không tầm thường. Haizz, trong lòng tôi chua xót cũng không biết nói sao.”
Sắc mặt Lận Tông Kỳ vốn đã không tốt, sau khi nghe lời này, sắc mặt càng thêm tối tăm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây