Điền Tráng ở cửa còn chưa đi, anh ta hơi xấu hổ nhìn cảnh này, hắng giọng, nhỏ giọng gọi một câu: “Phóng viên Tô.”
Tô Hòa ý thức được bản thân sơ ý, có chút chật vật dời tầm mắt đi.
Chử Hi nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn, dường như mới phát hiện trong phòng có người ngoài, bối rối đứng dậy từ trong ngực Lận Tông Kỳ, như có tật giật mình giơ tay sờ sờ tóc, còn tức giận trừng mắt liếc Lận Tông Kỳ một cái, nhỏ giọng mắng anh một câu: “Không biết xấu hổ.”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng trong phòng bệnh yên tĩnh lại hết sức rõ ràng, ít nhất thì Tô Hòa cách đó không xa nghe thấy, cô ta vốn còn không muốn rời đi, nghe xong lời này, cô ta rũ mắt không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Trông bóng dáng có vẻ chạy trối chết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây