Mở một xưởng chế tạo, đối với công xưởng áo len sợi của thành phố lớn mà nói là chuyện có hiệu quả và lợi ích kinh tế không cao, sản lượng ít còn mất thời gian, phí sức phí tiền, hoàn toàn không có lợi.
Nhưng đối với những người vợ quân nhân như các cô thì đủ rồi, các cô không cần kiếm nhiều tiền, kiếm đủ để chi tiêu bình thường là được. Thành phố lớn phía Bắc thì một áo len sợi được bán với giá hai mươi mấy đồng, các cô có thể hợp tác với xưởng may quần áo, để bọn họ đưa đến các hợp tác xã, xưởng quần áo bán ra bên ngoài bao nhiêu tiền là chuyện của bọn họ. Còn các cô, một cái các cô chỉ bán từ mười đến hai mươi ba đồng là được, còn rẻ hơn nhiều so với xưởng áo len sợi, trừ đi giá vốn, một cái có thể kiếm được sáu bảy đồng. Nếu tốc độ chậm, một tháng một cái, lúc trở nên thuần thục rồi, giống như cô một tháng có làm làm được ba bốn cái, như vậy có thể kiếm ít nhất là mười đồng.
Mười đồng này, đã gần đến mức lương của công nhân trong thị trấn rồi, đối với những người vợ quân nhân mà nói, không chỉ có thể nuôi gia đình sống qua ngày còn có thể để dành chút tiền cho mình.
Có một ít vợ quân nhân là đến từ nông thôn, đối với các cô ấy mà nói một tháng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, thật sự là chuyện khó tưởng tượng được.
Chử Hi nói chuyện này cho vợ của sư đoàn trưởng Lưu, cũng không biết vợ của sư đoàn trưởng Lưu nói như thế nào với sư đoàn trưởng Lưu, dù sao buổi tối Lận Tông Kỳ trở về có nói. Để cho cô bàn bạc với người ta thật tốt, tranh thủ làm xong chuyện này, sư đoàn trưởng Lưu còn đồng ý với cô, đến lúc đó xưởng chế tạo lấy danh nghĩa của bộ đội đi hợp tác với xưởng may quần áo trong tỉnh, tranh thủ để cho những người vợ quân nhân cũng có thể ở nhà làm việc, cải thiện hoàn cảnh theo quân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây