Lận Tông Kỳ ôm lấy cô vào lòng, nghe xong lời này ôm chặt cô hơn, còn hiếm khi chủ động cúi đầu hôn cô: “Em suy nghĩ rất tốt, ngày mai cứ đi nói, nếu không được thì anh lại vào nói, có thể giúp được người nào thì hay người đó.”
Anh rất rõ ràng một số chiến hữu của anh có cuộc sống như thế nào, thậm chí có lúc anh còn nghĩ, cũng may mình là con nuôi, mẹ Lận có chiếm chút tiện nghi, nhưng sẽ không bức ép anh để lấy hết tiền. Năm nay Tam Ni đi theo anh tiền đều nằm trong tay cô, anh biết, cô đều không gửi tiền về nhà, chỉ lâu lâu gửi một ít đồ ăn với đồ dùng về, mẹ Lận bọn họ cũng không nói gì, nếu như đổi lại là nhà bác gái cả, e là anh với Tam Ni căn bản không có được ngày nào bình yên.
Giống như cuộc sống hiện tại của anh, trước đây có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Buổi sáng ngày hôm sau, vừa tiễn Lận Tông Kỳ đi chưa được bao lâu, Chử Hi và Lương Tố Nhã, Mã Tiểu Hồng đi đến nhà của sư đoàn trưởng Lưu.
Lần này không mang theo thứ gì hết, nếu như mang theo, thì đó chính là xem nhẹ vợ của sư đoàn trưởng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây