Hơi thở của Nguyễn Dược Tiến vẫn nặng nề, đưa rổ lại cho Tôn Tiểu Huệ: “Nhận người như vậy làm thầy, không bằng con chết đi cho xong! Nếu muốn học thì mẹ học đi, dù thế nào con cũng không học đâu, con tình nguyện đi đào mỏ!
Nói xong cậu ta đi thẳng về phía trước, Tôn Tiểu Huệ đuổi theo sau cậu ta, kéo tay cậu ta lại, thành thật hỏi: “Con thực sự không bằng con nhóc Tiểu Khê đó sao? Một đứa con gái còn có thể nhịn được, vậy mà con lại không nhịn được sao?
Những lời này động vào lòng tự trọng của Nguyễn Dược Tiến, cậu ta đứng đó cắn chặt răng, từ từ đè nén cơn giận dữ xuống.
Tôn Tiểu Huệ đưa tay lên lưng Nguyễn Dược Tiến, thấy cậu ta bình tĩnh lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta cầm cái rổ quay lại nhìn vào nhà ông thợ may, nghĩ một lát, nói: “Được rồi, về trước đã, buổi chiều chúng ta quay lại.
Vừa ầm ĩ một trận xấu hổ như vậy, dù sao Nguyễn Dược Tiến cùng vừa làm loạn với ông thợ may, đi vào lại ngay thì không thích hợp, ông thợ may chắc chắn sẽ không nói được câu nào tốt đẹp. Nếu như cứ ầm ĩ như vậy thì sẽ không có cách nào để nhận ông ấy làm thầy được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây