[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 51: Một tệ (5)

Chương Trước Chương Tiếp

Còn về phần ông thợ may trả công đại đội ông ấy thế nào, Nguyễn Khê thân làm học trò tự nhiên không hỏi quá nhiều. Về thời gian đại khái là kiếm điểm lao động giống như những xã viên khác, một năm tổng kết thanh toán một lần.

Ông thợ may có một quyển sổ kế toán dùng kim khâu đính lên, trong đó ghi toàn là những khoản tính này.

Trước khi xuyên qua, giá nào Nguyễn Khê cũng không nghĩ có một ngày bản thân sẽ vì kiếm được một tệ mà vui đến như thế.

Thấy cháu gái nhanh vậy mà đã dựa vào tay nghề kiếm được tiền, Lưu Hạnh Hoa vui đến mặt mày rạng rỡ. Bà ấy móc số tiền Nguyễn Khê dúi vào túi mình ra, nhét lại tay cô, nói: “Tiền cháu kiếm được thì đưa bà làm gì, giữ lại mua kẹo ăn đi!

Nhưng Nguyễn Khê vẫn đưa tiền lại: “Bà nội, bà là người quản mọi việc trong nhà mình, tiền kiếm được dĩ nhiên phải đưa bà rồi.

Cô nói xong, sực nhớ đến gì đó bèn quay đầu nhìn, chỉ thấy Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Huệ ở nhà bếp thò đầu ra, đang chăm chú nhìn cô và Lưu Hạnh Hoa, cho nên Nguyễn Khê đổi giọng, nói: “Cháu cũng không có giống vài người, chỉ lo lợi ích cá nhân!

Lưu Hạnh Hoa nghe câu này xong chợt hiểu ra gì đó, cũng quay đầu nhìn.

Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Huệ thẹn quá hóa giận, vội rụt đầu về.

Lưu Hạnh Hoa không nhìn nữa, lại cố ý nói to lên: “Vậy tiền này bà nội giữ giúp, rồi gom lại làm đồ cưới cho cháu. Tối nay chúng ta cứ ăn nửa con gà này trước đã. Cháu muốn ăn thế nào, bà nội làm cho cháu.

Nguyễn Khê tít mắt cười, giọng nói trong trẻo: “Gà xào cay ạ.

Trong nhà bếp, Nguyễn Trường Quý thêm rơm vào đáy lò, trong lòng ông ta bấy giờ cực kỳ phức tạp, khó chịu giống như bị mấy chục cái vuốt mèo cào. Nhưng nghe thấy Nguyễn Khê nói “gà xào cay, lại vẫn không khỏi thèm chảy nước miếng.

Tôn Tiểu Huệ thì bực bội nhanh tay băm đồ ăn cho gà, trên mặt nóng như phải bỏng.

Bầu không khí giống như bị đóng băng, hai người không ai nói chuyện, trong nhà bếp chỉ còn tiếng lạch xạch khi dao cắt gõ vào thớt.

Tôn Tiểu Huệ băm rau dại rồi trộn với cám, sau đó mang ra cho năm con gà mái nhà cô ta nuôi ăn.

Nguyễn Khiết vác chút củi từ bên ngoài về, thấy cô ta thì cố ý đi vòng, rồi để củi vào nhà bếp.

Thấy hành động đó của Nguyễn Khiết, trong lòng Tôn Tiểu Huệ bùng lửa giận, nhưng vì có Lưu Hạnh Hoa ở nhà nên cô ta cũng không dám nổi cơn tam bành với Nguyễn Khiết, chỉ có thể tự nghẹn vào bụng, khẽ giọng chửi một câu: “Con nhỏ chết tiệt, đợi đó tao dành thời gian dạy dỗ mày!

Nguyễn Khiết vác củi vào bếp thì thấy Lưu Hạnh Hoa đang chặt gà, trên mặt cô nhóc lập tức cực kỳ kinh ngạc: “Bà nội, sao bà lại giết gà thế?

Lưu Hạnh Hoa cười cười: “Không có chuyện cần thì giết gà làm gì, cháu không biết nghĩ sao? Này là Tiểu Khê và ông thợ may ra ngoài may đồ, người ta tặng ông thợ may, ông thợ may lại chia một nửa cho con bé đấy.

Nguyễn Khiết đặt củi vào sau bếp, lại thấy Nguyễn Khê đi từ trong phòng ra, cô nhóc vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Chị, chị giỏi ghê á!

Nguyễn Khê cũng cười: “Cũng là một kiểu tài giỏi nhỉ?

Ba bà cháu cứ cười nói như thế, chị lấy gạo em nhóm lò bà chặt gà, cùng nhau làm cơm tối.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết một nồi trên một nồi dưới vội vàng vo gạo nấu cơm, Lưu Hạnh Hoa thì nhanh nhẹn xắt thịt gà trống thành hạt lựu, rửa sạch máu đi, lại ra hái hai quả ớt dài xanh đỏ, còn có một quả ớt hiểm đỏ.

Đã vài ngày bà không có hái rau trái ngoài vườn về ăn, vì tiết kiệm dầu cũng vì góp tiền, rau trái bà ấy hái xong liền đưa thẳng tới điểm thu mua, dùng rau quả này đổi ít tiền. Trứng gà cũng góp lại không ăn mà cầm đến hợp tác xã cung tiêu đổi tiền.

Nhưng hôm nay Lưu Hạnh Hoa dự định ăn ngon một bữa nên đương nhiên cũng không tiết kiệm. Ngoài hai quả ớt, bà ấy còn hái thêm hai trái dưa leo, lại nhổ hai gốc hành lá, định bụng làm nộm dưa leo và chưng một chén trứng.

Lưu Hạnh Hoa để đồ hái xong vào giỏ xách về, rồi bỏ hết ớt, dưa leo, hành lá vào chậu rửa sạch. Rửa xong, bà ấy đi đến bỏ lên cái thớt trên bàn, Nguyễn Khê bỗng vươn tay cởi cái tạp dề trên hông bà ấy ra.

Nguyễn Khê buộc tạp dề lên eo mình: “Bà nội, hôm nay để cháu xào gà cho mọi người ăn.

Lưu Hạnh Hoa giơ tay muốn lấy lại: “Cháu bận rộn vừa về đến nhà, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, gà để bà xào là được. Nghe lời bà, yên tâm đợi ăn, đừng có làm này làm nọ nữa!

Nguyễn Khê né eo tránh tay bà ấy, cười nói: “Tuổi cháu không mệt đâu, mấy quả ớt này xào lên sặc lắm, bà nội đi nghỉ đợi thức ăn là được rồi. Cháu và Tiểu Khiết đã lớn như vậy, chẳng lẽ không thể để bà nội hưởng phúc được hay sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 23%👉

Thành viên bố cáo️🏆️